Dao có mài, mới sắc. Vàng có thui, mới trong. Nước có lọc, mới sạch. Người có tự phê bình, mới tiến bộ.
Nghĩ đến thân thể thì đừng cầu không bệnh khổ, vì không bệnh khổ thì dục vọng dễ sanh.
Ở đời đừng cầu không hoạn nạn, vì không hoạn nạn thì kiêu sa nổi dậy.
Tự xét tâm tánh thì đừng cầu không khúc mắc, vì không khúc mắc thì sở học không thấu đáo.
Xây dựng đạo hạnh thì đừng cầu không bị ma chướng, vì không bị ma chướng thì chí nguyện không kiên cường.
Việc đã làm thì đừng cầu mong dễ thành công, vì việc dễ thành công thì lòng mình thường kiêu ngạo
Khi giao tiếp thì đừng cầu lợi cho mình, vì cầu lợi cho mình thì sẽ mất đạo nghĩa.
Với người, đừng cầu mong tất cả sẽ đều thuận theo ý mình, vì được thuận theo ý mình thì lòng tất kiêu căng.
Thi ân thì đừng cầu đền đáp, vì cầu đền đáp thì thi ân có ý mưu đồ.
Thấy lợi thì đừng nhúng vào, vì nhúng vào thì si mê phải động.
Oan ức không cần biện bạch, vì biện bạch là nhân quả chưa xả.
Bởi vậy, Đức Phật dạy:
Lấy bịnh khổ làm thuốc thần
Lấy hoạn nạn làm giải thoát
Lấy khúc mắc làm thú vị
Lấy ma quân làm bạn đạo
Lấy khó khăn làm thích thú
Lấy kẻ tệ bạc làm người giúp đỡ
Lấy người chống đối làm nơi giao du
Coi thi ân như đôi dép bỏ
Lấy sự xã lợi làm vinh hoa
Lấy oan ức làm cửa ngõ đạo hạnh
Và tôi nghe thấy tiếng Chúa, rằng:
“Ta sẽ cử ai đi đây, và ai sẽ đi vì chúng ta ?”
Và tôi thưa: “Có tôi đây; hãy cử tôi đi.”
Có tâm rộng lớn, có lòng từ độ chúng sinh, có dũng khí hoằng pháp, có tâm bền chí tu hành, có trí tuệ chánh giác, có tính cách xuất thế, có thiện ý hộ pháp, có tâm lượng dung người, có sức mạnh nhẫn nhục, có tâm nguyện giác ngộ.